MidReal Story

Đề Nghị Của Tỷ Phú

Scenario:Tại một quá Cafe ở một trung tâm thương mại lớn. Ngọc Mai 24 tuổi mà nhìn cô người ta chỉ ngỡ mới 19 tuổi. Rất xinh đẹp và thông minh có điều đôi lúc có chút ương bướng. Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ và sông cùng với gia đình một người họ hàng. cô cũng vừa tốt nghiệp Đại học chuyên ngành thiết kế trang sức. Cô nhâm nhi Cafe với vẻ chờ đợi ai đó. Sở sĩ cô có mặt ở đây cũng là một lý do nghe cũng khá khôi hài. Chị họ của cô tức con gái của người họ hàng đã nuôi cô từ nhỏ nhờ cô giả danh cô ấy đến đây gặp một người đã có hôn ước với cô ấy và timf cách bá đạo nào đó khiên anh ta hủy hôn. Cô sẽ nhận dược 10 triệu. Ô hô kèo này thơm. Cái gì xây thì khó chứ phá mà nói với Ngọc Mai là quá dễ. Cô nhận lời Mai đang bồn chồn nhìn đồng hồ. đã trễ 10 phút hẹn rồi mà chưa thấy bóng dáng cái anh chàng có hôn ước với chị họ của cô xuất hiện. Đang định bỏ về thì bỗng đâu một anh chàng ơ phải nói là đẹp trai đấy ngồi xuống bàn và đối diện với cô. Chắc là cái anh chàng có hưa hôn với chị họ của cô đây mà. Băt đầu giở trò để anh ta khán mà hủy hôn thôi nào. OK chiến. Nghĩ thê nào làm thế nấy cô chưa kịp để anh ta lên tiếng thì đã làm bộ lực tức đứng lên Này anh. tôi không chấp nhận kết hôn với một người trễ hẹn như anh. Bye nhé! Ngon rồi. về thôi. Nhung không ngờ anh chàng kia giữ tay cô lại Anh làm cái trò gì thế không nghư lời tôi nói sao. Cô cố tình nói to lên để gây chú ý từ những bàn xung quanh nhằm làm anh ta từ bỏ ý định kết hôn với cô. à không ý là hủy kết hôn với người mà cô đang giả danh Chàng trai tỏ ra khá ngạc nhiên trước phản ứng của cô Cô muốn hủy hôn thật sao? Thật chứ sao? Không hối hận? Không Tiếng vỗ tay rào rào cổ cũ cho cô gái từ những người chưng kiến cảnh này khiên cô càng cảm thấy kế hoạc của mình trôi chảy. Mai hất mặt lên với anh chàng kia Nhưng anh chàng kia cũng đâu chịu thua. Tôi không đông ý. Anh ta nói Lại nghe tiêng vỗ tay lần này thì nó còn nhiều va to hơn tiếng vỗ tay cổ vũ cô. Rõ ràng là tiếng vỗ tay của nhưng người cổ vũ anh ta. Ngọc Mai tức lắm. Không lẽ kế hoạch của mình đổ bể sao? Hãy viết lại thật chi tiết với văn phong gen Z, ngôn từ siê hài hước nhé
Create my version of this story
Tại một quá Cafe ở một trung tâm thương mại lớn. Ngọc Mai 24 tuổi mà nhìn cô người ta chỉ ngỡ mới 19 tuổi. Rất xinh đẹp và thông minh có điều đôi lúc có chút ương bướng. Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ và sông cùng với gia đình một người họ hàng. cô cũng vừa tốt nghiệp Đại học chuyên ngành thiết kế trang sức. Cô nhâm nhi Cafe với vẻ chờ đợi ai đó. Sở sĩ cô có mặt ở đây cũng là một lý do nghe cũng khá khôi hài. Chị họ của cô tức con gái của người họ hàng đã nuôi cô từ nhỏ nhờ cô giả danh cô ấy đến đây gặp một người đã có hôn ước với cô ấy và timf cách bá đạo nào đó khiên anh ta hủy hôn. Cô sẽ nhận dược 10 triệu. Ô hô kèo này thơm. Cái gì xây thì khó chứ phá mà nói với Ngọc Mai là quá dễ. Cô nhận lời Mai đang bồn chồn nhìn đồng hồ. đã trễ 10 phút hẹn rồi mà chưa thấy bóng dáng cái anh chàng có hôn ước với chị họ của cô xuất hiện. Đang định bỏ về thì bỗng đâu một anh chàng ơ phải nói là đẹp trai đấy ngồi xuống bàn và đối diện với cô. Chắc là cái anh chàng có hưa hôn với chị họ của cô đây mà. Băt đầu giở trò để anh ta khán mà hủy hôn thôi nào. OK chiến. Nghĩ thê nào làm thế nấy cô chưa kịp để anh ta lên tiếng thì đã làm bộ lực tức đứng lên Này anh. tôi không chấp nhận kết hôn với một người trễ hẹn như anh. Bye nhé! Ngon rồi. về thôi. Nhung không ngờ anh chàng kia giữ tay cô lại Anh làm cái trò gì thế không nghư lời tôi nói sao. Cô cố tình nói to lên để gây chú ý từ những bàn xung quanh nhằm làm anh ta từ bỏ ý định kết hôn với cô. à không ý là hủy kết hôn với người mà cô đang giả danh Chàng trai tỏ ra khá ngạc nhiên trước phản ứng của cô Cô muốn hủy hôn thật sao? Thật chứ sao? Không hối hận? Không Tiếng vỗ tay rào rào cổ cũ cho cô gái từ những người chưng kiến cảnh này khiên cô càng cảm thấy kế hoạc của mình trôi chảy. Mai hất mặt lên với anh chàng kia Nhưng anh chàng kia cũng đâu chịu thua. Tôi không đông ý. Anh ta nói Lại nghe tiêng vỗ tay lần này thì nó còn nhiều va to hơn tiếng vỗ tay cổ vũ cô. Rõ ràng là tiếng vỗ tay của nhưng người cổ vũ anh ta. Ngọc Mai tức lắm. Không lẽ kế hoạch của mình đổ bể sao? Hãy viết lại thật chi tiết với văn phong gen Z, ngôn từ siê hài hước nhé

Ngọc Mai

She is a 24yearold orphan who lived with her relative's family. She is creative, determined, and mischievous. Mai graduated with a degree in jewelry design. Her cousin asked her to pretend to be engaged to a man to get a reward. Mai was excited but worried about the plan. When she met the man, she was dramatic and tried to leave, but he caught her hand. They started arguing, and the situation became chaotic as people watched in amusement.

chat_icon

Tuan

He is a man engaged to be married, rumored to be wealthy and influential. He is confident, persistent, and amused. Tuan arrived late at the café where Mai was posing as his fiancée. He was surprised by Mai's dramatic exit and followed her outside. He pursued her through the mall, eventually catching her in an alley. Despite Mai's resistance, he remained determined to talk things out. Their interaction was filled with tension and banter.

chat_icon
Tại một quán cà phê trong một trung tâm thương mại lớn, có một cô gái siêu dễ thương trông như chỉ mới 19 tuổi, mặc dù thực tế cô đã 24.
Cô là một đứa trẻ mồ côi, đã sống cùng gia đình người thân từ thuở bé.
Cô ấy tốt nghiệp với bằng thiết kế trang sức.
Hiện tại, cô đang nhâm nhi ly cà phê một cách thoải mái trong khi chờ đợi ai đó.
Lý do cô ấy đến đây hôm nay thật sự buồn cười.
Ngọc Mai, con gái của người thân đã nuôi nấng cô, đã nhờ cô giả vờ làm vị hôn thê của mình để gặp một chàng trai đã đính hôn với cô ấy.
Nếu thành công, cô sẽ nhận được 10 triệu VNĐ.
Ôi trời, công việc này trông thật tuyệt vời!
Mặc dù việc xây dựng mọi thứ có thể khó khăn, nhưng phá vỡ chúng thì chắc chắn là sở trường của cô, vì vậy cô hoàn toàn sẵn sàng.
Khi liếc nhìn đồng hồ, cô nhận ra đã trễ hẹn đến 10 phút.
Cô tự nhủ, "Chả nhẽ hắn đang bỏ rơi mình? Không đời nào! Mình không làm cái này miễn phí đâu!"
Ngay khi cô sắp từ bỏ và rời đi, thì có ai đó ngồi phịch xuống bàn của cô.
Anh ta trông y hệt như chàng trai trong bức ảnh mà chị họ cô đã cho xem—đẹp đến ngạt thở!
"Chào cậu, chắc hẳn cậu là Anh," cô ấy nói với một nụ cười tươi rói trên mặt.
"Xin lỗi, tôi đến muộn. Tôi rất xin lỗi."
Chàng trai nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
"Không," cô tiếp tục nói trước khi anh kịp nói gì.
"Tôi sẽ không lấy một người đến muộn như anh! Tạm biệt!"
Và với điều đó, cô đứng dậy một cách kịch tính và quay lưng lại để rời đi.
Chàng trai trông thật sự ngạc nhiên trước phản ứng của cô.
Đề Nghị Của Tỷ Phú
Anh ta nhanh chóng nắm lấy tay cô.
"Khoan đã! Tôi không phải Anh. Tôi là Vân."
Cô nhìn chằm chằm vào tay anh đang nắm lấy tay mình, rồi ngẩng lên nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.
"Vân?"
"Ừ. Vân."
Cô cố gắng rút tay mình ra, nhưng anh không chịu buông.
Cô sắp từ bỏ thì bỗng cảm thấy điện thoại rung trong túi.
Cô rút điện thoại ra và thấy một tin nhắn từ một số lạ.
"Kiểm tra tài khoản ngân hàng của bạn đi."
Cô mở ứng dụng ngân hàng và kiểm tra số dư tài khoản của mình.
Đề Nghị Của Tỷ Phú
Mắt cô mở to trong sự kinh ngạc khi nhìn thấy con số: 5 tỷ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, và anh mỉm cười lại với ánh mắt hiểu biết.
Cô kiểm tra số dư một lần nữa để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.
Năm tỷ!
Bàn tay cô run rẩy khi cô chăm chú nhìn vào màn hình.
Các con số mờ đi trước mắt tôi khi tôi cố gắng tiếp nhận những gì vừa xảy ra.
Âm thanh ồn ào của quán cà phê dần trở thành tiếng trắng xóa, và tất cả những gì tôi có thể nghe thấy chỉ là tiếng thở dốc của chính mình.
Gã này - mà chẳng phải là Vân - vừa chuyển cho tôi một số tiền mà tôi không thể kiếm được trong ba kiếp sống, chứ đừng nói đến một kiếp. Đầu óc tôi quay cuồng với hàng tá câu hỏi, nhưng trước khi tôi kịp hình thành một suy nghĩ nào rõ ràng, anh ta lại lên tiếng.
"Giờ mà chúng ta đã giải quyết xong chuyện tài chính," anh ta nói với nụ cười thích thú, "có lẽ em nên giải thích lý do tại sao lại giả vờ là Hana?"
Bụng tôi như thắt lại khi những lời anh nói ngấm vào.
Hắn đã biết từ lâu rồi!
Tôi điên cuồng quét mắt quanh quán cà phê để tìm lối thoát, ánh mắt tôi hướng về phía cửa như thể đó là cứu cánh duy nhất của mình.
"Thư giãn đi," anh ta nói nhẹ nhàng, buông tay cô ra.
"Tôi không đến đây để gây rối; tôi chỉ cần bạn giúp tôi một việc thôi."
Cô do dự, sự tò mò của mình bị kích thích mặc cho bản thân.
Đề Nghị Của Tỷ Phú
Tôi nhìn chằm chằm vào ứng dụng ngân hàng, miệng há hốc trước số tiền khổng lồ, thì bỗng dưng anh ta nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi ra khỏi quán cà phê đông đúc.
Điện thoại của mọi người đã bật ra, ghi lại mọi thứ.
Tôi cố gắng bám chân xuống đất, nhưng anh ta mạnh mẽ một cách bất ngờ.
"Chờ đã, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tôi phản đối, loạng choạng trong đôi giày cao gót.
Anh ta phớt lờ hết câu hỏi của mình, kéo mình đi qua những ánh mắt tò mò của đám đông.
Tim tôi đập thình thịch khi chúng tôi tiến gần đến lối ra.
Đây không phải là cách mà kế hoạch lừa đảo của tôi đáng lẽ phải diễn ra.
Tôi cần phải thoát ra, nhưng cái nắm tay của anh ta thật chặt.
Ngay khi tôi chuẩn bị gây ra một cảnh tượng, anh ta lean lại gần và thì thầm một câu khiến máu tôi đông lại: "Tôi cũng biết về vụ cướp trang sức."
"Cậu nói gì, vụ cướp trang sức ấy?" Tôi lắp bắp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
Đề Nghị Của Tỷ Phú
Anh ta liếc xung quanh, đảm bảo không ai đang lắng nghe. "Nói cho dễ hiểu, em không phải là người duy nhất có bí mật đâu."
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực khi tôi nhận ra mình đã lún sâu vào tình huống này quá mức.
Tôi ngồi cứng đờ trên ghế da của chiếc Ferrari của anh ta, tay run rẩy khi kiểm tra thông báo lần nữa - 5 tỷ VND vẫn còn đó.
Qua những ô kính tối màu, mình thấy đúng là anh chàng mà mình phải gặp, đang đi qua đi lại lo lắng trước cửa quán café.
Anh ta nhận ra ánh mắt của tôi và theo dõi nó.
"Đó là Vân, đúng không? Cô gái mà bạn định từ chối đấy?" anh ta hỏi với nụ cười đầy ẩn ý.
Trước khi tôi kịp phản ứng, anh ấy đã khởi động máy.
Đề Nghị Của Tỷ Phú
Tiếng gầm gừ của chiếc Ferrari át đi những lời phản đối của tôi khi chúng tôi rời khỏi trung tâm thương mại, bỏ lại Vân đang rất bối rối và cơ hội kiếm 10 triệu VND của tôi.
Khi cảnh thành phố mờ dần qua cửa sổ, tôi nhận ra đây chỉ mới là khởi đầu cho một trò chơi mà tôi chưa bao giờ có ý định tham gia.